Thứ Ba, 12 tháng 11, 2013

UẢ!!! SAO LẠI LÀ NÙI GIẺ…?

         ỦA!!! SAO LẠI LÀ NÙI GIẺ 
    Bình thường con đường ngắn nhất từ bến xe buýt qua chợ Saigon là phải băng qua quảng trường trước chợ. Quanh chân tượng Tướng Trần Nguyên Hãn. Còn không thì sẽ phải đánh vòng qua mảnh đất mũi tàu của Ga xe lửa. Nay có hội chợ mùa Xuân. Mảnh đất mũi tàu này nay thật vui mắt. Chính thế mà những người có máu hiếu kỳ rất ít khi chịu băng qua bùng binh, muốn nhân tiện ghé qua xem nó có những trò trống gì nơi cờ xí xanh đỏ bay phất phới náo nhiệt thế! Còn với những người lâu lâu mới có dịp ghé Saigon lại càng không thể bỏ qua.
        Đã vui! Nhất loạt phải đông người! Chính vì chốn đông đúc nên bọn yêu ma quỉ quái cũng khoái trà trộn vào hưởng sái!
        Sáng nào cũng vậy! Bọn quái dẻ rách có khoảng năm, sáu đứa. Đa phần là giống cái, từ đôi mươi tới cỡ sồn sồn. Không thấy quái lão. Mập ốm, cao thấp tùy tạng người không nhất thiết giống nhau. Bọn quái chia ra từng tốp ba bốn đứa, nhưng chỉ một đứa lảng vảng trong khu chợ Xuân, trên cánh tay vắt hai cái quần soa “Suýt” đen bóng, mượt mà mới toanh chưa có một lần xỏ chân. Quanh đi quẩn lại cứ như diều lượn lờ trên trời tìm gà con. Hễ thấy chị nào đơn thân không có vẻ là lớp nghèo thành thị là sà vào gạ ngay tắp lự. Thời gian hoạt động của bọn này chiếu theo giờ hành chính. Chợ vắng bởi trong thời khắc này trời rất nắng và mọi người phải đi làm. Chợ đông vào buổi tối sau giờ cơm. Chỉ có các bà nội trợ bắt buộc vì nồi cơm hay những người miền xa về thành lác đác. Đấy mới là những đối tượng mà bọn quái chiếu cố tận tình. Nhờ vắng vẻ nên những gì xảy ra đều thấy cả...
        - Mua quần không chị Hai? Em mới may hai cái quần ăn Tết! Con bịnh kẹt quá bán đi để lấy tiền mua thuốc chữa bịnh cho cháu!
        - Chị xem kỹ đi! Quần mới may mới tinh chưa xỏ chân lần nào!
        - Vải soa “Suýt” loại mới nhất đó chị!
        - Rộng hả! Đâu có sao! Chị về nhờ thợ bóp dzô chút đỉnh là vừa ngay! Chật mới sợ! Rộng rãi như dzầy lo chi!
        - Bốn trăm hai cái! Rẻ rồi! Chị dzô chợ mua vải cỡ hơn ba trăm. Công may mỗi cái phải tốn mấy chục. Vị chi mỗi cái tốn ba trăm rưởi bốn trăm là ít! Hai cái ít nhất cũng phải bảy trăm! Nay em kẹt bán có bốn trăm là rẻ lắm rồi!
        Những mẩu đối thoại ngày nào cũng phát loa, lọt vào tai đâm nhập tâm như vậy. Khi con mồi đóng đèn…Cầm lấy từng chiếc giơ lên trời soi kiểm tra xem có lủng lỗ hay tì vết gì không. Rồi qua đường kim mũi chỉ có bị lỗi. Vải có đúng là hàng hiệu. Không một chút sờn! Đường kim mũi chỉ tuyệt! Rộng rãi ai cũng có thể mặc! Trừ những người quá gầy phải sửa chữa chút đỉnh! Món mồi nhử đương nhiên phải thơm ngon, béo ngậy hoàn chỉnh thì con  mồi mới táp chớ!
        Khi xem xong thấy tốt con mồi quay sang ngã giá… Có hai trường hợp xảy ra với con mồi! Trường hợp thứ nhất là thấy rẻ rồi cứ muốn rẻ hơn! Trả giá. Trường hợp thứ hai chấp nhận mua không trả giá móc tiền trả ngay. Thao tác tiếp của quái là ậm ừ cho qua chuyện. Tay nhuyễn nhừ cầm từng cái quần cố tình chìa ra trước mặt nai tơ rồi chậm rãi xếp gọn cuộn từng cái lại bỏ vào một cái bao nylon có màu vàng ệch như bánh tráng đường đen có nhìn chỉ loáng thoáng chả thấy rõ món gì bên trong. Tay thắt nút rất ư là cẩn thận, thật quang minh chính đại trước mặt nai tơ rõ ràng trăm phần trăm. Ở tình huống này quái luôn luôn chọn một vị trí trống trải, chung quanh không có một ai, chỉ có hai người mua và bán với nhau, thật thà như đếm, không có biểu hiện chút síu gì là gian dối giữa thanh thiên bạch nhật để tạo niềm tin tuyệt đối với con mồi. Sau khi cột xong một động tác không thể thiếu là đưa bịch quần kẹp vào nách, cho dù con mồi có muốn mua ngay hay kỳ kèo. Cả hai trường hợp đều bị cố tình trì hoãn, không đưa bịch quần ngay để có điều kiện tráo hàng.
        Khâu tráo hàng diễn biến rất nhanh và nhịp nhàng như sau. Sau khi bỏ hai cái quần vào bao nylon rồi kẹp nách xong, quái tìm cách đánh lạc hướng bằng cách nắm tay lôi kéo, kè cho con mồi đi song song với mình đi về hướng nào đó trước mặt.…mồm liến thoắng, tán hưu tán vượn làm mất cảnh giác, che khuất tầm quan sát vào bên nách có kẹp bịch nylon đựng hai cái quần…sẽ cứ tiếp tục câu chuyện kỳ kèo thêm bớt hoặc tìm cách kéo dài thời gian cho đến khi đồng bọn lẻn đến sau lưng rút cái bịch có đựng hai cái quần vải tốt. Đồng thời nhét thay vào nách quái một bịch nylon bề ngoài cũng giống y nhưng bên trong đựng đầy giẻ  vào… Con mồi nãy giờ mải mê trao đổi cứ nhìn vế phía trước không biết chuyện gì đã xảy ra bên cạnh và sau lưng…Khi đó quái ta mới giả lả nói vài lời nhân nhượng và chịu bán. Nếu con mồi tin tưởng không chút nghi ngờ móc tiền trả…thò nhận bịch nylon nhét vào giỏ…Coi như xong. Tự nhiên đâu đó có hô hoán.
       - Công An tới!
        Chắc chắn bọn quái sẽ bay nhanh hơn mấy bà nội trợ bị dính bẫy là cái chắc.
       Nếu gặp người cẩn thận trước khi trả tiền muốn mở cái bịch ra kiểm tra món hàng…Một màn kịch giận dỗi và món hàng bị giật phắt từ nơi tay con mồi kèm theo.
       - Thôi tui không bán nữa…rẻ quá! Tiếc quá! Để suy nghĩ lại… vì quái biết rằng khi khách mở ra sẽ thấy nguyên bịch giẻ rách nằm trỏng! Đó là điều đám quái không bao giờ muốn… Bể mánh. Thế là chuyện mua bán cũng coi như xong…mạnh ai nấy đi.
       Những phi vụ sau khi tan hàng thành công êm thắm. Tức tốc quái đổi màu liền bằng cách lột áo đang mặc cất. Một bộ cánh mới mặc ở bên trong lòi ra. Mấy trự quái này luôn luôn mặc hai áo…thay hình đổi dạng cấp thời, ứng dụng một chiêu trong binh pháp. “ Kim Thiền thoát xác ”. Có những người có trí nhớ tốt nhớ mặt. Sau khi biết bị hố quay lại tìm…Có hỏi cũng không dám quả quyết…người giống người mà…
     - Bà này nói cái gì dzậy! Dzô dziên! Ai biết! Tự nhiên hỏi kỳ cục!
       Chắc các bạn cũng hiểu chất giọng này nó phát ra đanh đá như thế nào! Đảo mắt nhìn chung quanh. Cô hồn, cắc đảng đứng chực sẵn bên cạnh mắt cứ ngó lom lom như sẵn sàng chiến đấu… Tức chết cũng phải ngậm bồ hòn mà ra về để bảo toàn tính mạng! Đâu ai muốn “ lỗ miệng ăn trầu cái đầu xiả thuốc ” vì cái chuyện con con.

CON NÈ CHÚ!

          - Cái cô mặc áo trắng có chấm đỏ mới đây đâu rồi?
           Một ông đứng tuổi đội nón cối, trên mặc áo bộ đội, dưới quần tây dân sự, chân dép râu, tay sách cặp Sam-son-nai. Tôi thấy anh đội ( Từ gọi vào khoảng thời điểm từ năm 1975 đến 1985 của số người Miền Nam. Thay vì gọi “ anh bộ đội ” ) hỏi ngay chóc mụ quái vừa mới thảy cho anh ta một bịch giẻ nhét vào cặp “ Sam-son-nai ” cách đây không quá nửa tiếng. Có lẽ chú bộ đội này có trí nhớ tốt nên hỏi ngay chóc. Có điều bây giờ mụ ta đang trong bộ cánh mới. Chuyện lạ! Anh đội này quay lại làm gì. Không hiểu vì sao ổng quay lại? Tôi lắng nghe.
        - Cô nào chú! Chú hỏi ai dzậy? Con đâu biết ai đâu?  Mụ Quái chối bay chối biến tỉnh queo.
        - Cổ mới đây mà! Tui mới mua của cổ hai cái quần…
        - Chú kiếm cổ có chuyện chi hông?
        - Tui muốn mua thêm hai cái nữa cho đứa em vợ…Không biết tìm cô ấy ở đâu?
        - Chú muốn mua thêm hả?
        - Ừ!
        - Con nè chú! Một câu trả lời ráo hoảnh
        - Cô nói sao? Hồi nãy cô đâu mặc này!  Áo bông đỏ kia mà!
        - Đúng rồi chú! Nóng quá con mới thay nó ra đó! Nè phải hông? Mụ ta lôi cái áo trong bịch ra chứng minh cho anh đội…
          Chắc các bạn đã hiểu chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo khỏi kể lại.... Thật tội nghiệp cho những ai cả tin và lương thiện....
         Chuyện lừa đảo này được rất nhiều người buôn bán như tôi chứng kiến từ đầu không sót một tí tị. Nhưng chả ai dám can thiệp vì sợ sáng ra sập của mình dính be bét phân và nước tiểu, mà nước ở khu vực này phải đi cũng khá xa mãi bên WC cạnh trạm xe buýt mới có. Xách về cũng xệ tay chứ không nhẹ nhàng gì.


    KẺ CẮP GẶP BÀ GIÀ.

       Tôi ngạc nhiên hết sức khi thấy bà già mới bị bọn quái luộc hôm qua, nay quay lại gặp ngay nữ quái đã bán cho bà đòi mua thêm???
          Câu chuyện mua bán kỳ kèo thêm bớt diễn tiến giữa mụ quái và bà già xảy ra vẫn bình thường như mọi khi không chút gì đặc biệt. Phải tinh tế lắm mới thấy đôi chút khác biệt là sáng nay có vài chàng Kiểm Soát Quân Sự đeo súng đi lảng vảng.  Cuộc mua bán trao đổi giữa đôi bên thật xuôi chèo mát mái! Bà lão cứ ngây thơ như gái làng lên phố thị. Mọi việc tráo đổi xảy ra thật thông suốt từ A tới Z… Chẳng nhẽ hôm qua bà già không bị tráo bịch giẻ… Tôi lấy làm lạ…im lặng theo dõi.
         Đang khi mọi người chờ hiệu “ Công An tới ” là bườm. Bất chợt lão bà bà túm chặt nữ quái réo lên inh ỏi…Nữ quái cố vùng vẫy để chạy, nhưng mấy cũng không sao thoát được đôi tay khẳng khiu nhưng được dốc toàn lực ghị lại. Đúng lúc đó bốn anh chàng Kiểm Soát Quân Sự vai khoác A.K lởn vởn nãy giờ nhào tới túm tóc nữ quái. Mụ quái cứ giẫy đành đạch, mồm thì bù lu bù loa kêu trời, chả hiểu sao mình lại bị níu…
         - Nó đó! Con nhỏ này hôm qua nó bán cho tui hai cái quần, cầm dzìa nhà mở ra nó biến thành một nùi giẻ rách. Nè! Tui mới mua hai cái nữa. Nó gài bán cho tui một bịch giẻ nữa nè! Các chú thấy hông! Vừa nói bà lão nhanh tay mở bao nylon lôi bịch nùi giẻ chìa cho mọi người hiếu kỳ đang đi qua thấy việc xúm vào xem. Trong khi đó đồng bọn mụ quái nhao nhao can thiệp mong giải vây cho nữ quái. Bọn này làm như người đi đường có lòng nhân đạo thấy chuyện xảy ra góp ý với mọi người từ từ giải quyết để rình cơ hội đánh tháo cho đồng bọn. Nhưng mấy chàng KSQS này có vẻ hiểu chuyện đó nên tay vẫn túm chặt mụ quái không thả ra.
         - Hôm qua nó bán cho tui hai cái bảy trăm đồng…Lão bà phân bua.
         - Làm gì có bà già! Tui bán cho bà có bốn trăm. Bảy trăm hồi nào! Mụ quái tru tréo.
         - Bây giờ tính sao? Mấy anh chàng KSQS nhìn mặt mụ quái hỏi.
         - Đ.M cái con mẹ này! Tui bán cho mẹ bảy trăm hồi nào? Mụ quái trơ tráo sửng cồ gào lên.
         - Im! Bây giờ tính sao? Trả tiền lại cho bả hay muốn đưa lên Phường?  Một anh KSQS quát mụ quái và hỏi.
         - Em đâu có bán cho bả bảy trăm đâu? Rõ ràng em bán có bốn trăm thôi mà! Bà già này nói tầm bậy đó mấy anh! Mụ quái xuống giọng ngọt lịm.
         - Không cần biết! Trả hay không? Một trả! Hai lên Phường! Muốn cái nào? 
         - Dạ! Đ.M con mẹ già này chơi tụi em đó anh!
         - Trả hay không? Không thì về phường. Chàng KSQS bực bội gằn giọng. Coi bộ không xong mụ quái hạ giọng.
         - Em xin trả! Quay ra phía sau mụ quái nói.
         - Ê! Tám! Mày mượn dùm tao bảy trăm đưa cho mẻ…cho rồi! Đ.M nó! Bữa nay sui quá!
         Kẻ cắp gặp bà già. Quả là đáo để. Bà già mắc hỡm quay lại trả thù…Bả đi báo cho nhóm KSQS biết trước để theo dõi, đồng thời ra tay hỗ trợ. Quả thật! Tôi thấy bọn quái này chưa từng bán hai cái quần hơn bốn trăm bao giờ. Bà lão có lãi trong chuyện lật kèo! Thật hết ý.  


Cauminhngoc
12/11/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét