Thứ Tư, 13 tháng 11, 2013

CUỐN CHẢ GIÒ.

           CUỐN CHẢ GIÒ.

    Mái tóc điểm bạc búi tó củ hành. Dáng đi lom khom chậm chạp. Nách cặp cái nón lá bạc màu, méo mó vì đã từng trải qua nhiều mùa mưa nắng. Bộ quần áo sa-teng đen bóng mới tinh còn hằn nếp gấp xem ra quá rộng so với thân thể già nua dấu trong nó. Quanh cổ, vắt vai là cái khăn rằn đặc trưng Nam Bộ có kẻ ca-rô vuông đen trắng bạc màu cũ mèm còn hoen màu nước bã trầu loang lổ. Dưới chân lê đôi dép cao su vẹt gót. Một vẻ quê mùa không thể nào dấu nổi trước sự phồn hoa đô hội chốn Saigon. Một sự chân chất, thật thà bị lạc lõng giữa chốn mua bán sầm uất đầy mưu toan nơi con đường Lê Thánh Tôn. Quận 1. Với cái đà văn minh đương có. Nhìn lại! Thật tội nghiệp cho bà cụ.
        - Cậu ơi! Cậu làm ơn cho tui hỏi thăm chút! Một giọng run run yếu ớt của tuổi già.
        - Có gì không má! Một tay quái bẻo hỏi bà cụ.
        - Dạ! Cậu biết chỗ nào mua hột xoàn chỉ dùm cho tui với. Ở dưới mới lên đường xá đông phát chóng mặt. Không biết đâu mà rờ! Giọng nói phều phào, đứt quãng mệt nhọc của bà cụ ai nghe cũng động lòng.
        - Má bán hột Xoàn hả? Má hên lắm rồi gặp được tụi con!
        - Tiệm của cậu ở đâu? Bà già thăm dò.
        - Má yên tâm đi! Tụi con mua bán đàng hoàng lắm. Má ra con đường này cứ hỏi Hai Ve là ai cũng biết. Má khỏi lo. Má dzô quán cà phe bên kia ngồi chờ con kêu người tới thử coi tốt xấu ra sao rồi tụi con mua nghe má! Giọng tên bẽo ngọt sớt. Nói chưa dứt hắn đã nắm tay bà cụ lôi sềnh sệch đi về hướng quán cà phê…
       - Má ngồi đây! Má uống gì con kêu? Hai người cùng ngồi xuống cái bàn nhỏ bên lề đường.
       - Thôi! Tui hổng có khát. Muốn án cho lẹ để còn dzìa cho kịp chuyến xe! Bà lão mệt nhọc nói.
Tên bẽo cũng chẳng phải đi đâu, kêu ai cả. Ngay sau lưng hắn đã có mấy tên mồi chờ sẵn.
       - Tám! Mày kêu anh Tư tới coi dùm má cục hột xoàn. Định giá mua cho má luôn nghe! Tên bẽo ngẩng đầu nói với một tên trong nhóm đứng sau lưng.
       - Dạ! Tên Tám quay lưng vội vã đi một mạch để kiếm ai đó....
         Một lúc sau tên Tám dẫn về một người đàn ông ăn mặc áo bắn thùng trông cũng khá lịch sự.
       - Anh Tư! Má muốn bán viên hột xoàn. Tụi em nhờ anh coi dùm xem tốt xấu ra sao. Giá cả chừng bao nhiêu nha! Tên Hai Ve phân trần.
       - Hột xoàn đâu má? Má lấy ra cho anh Tư coi đi! Nghe Hai Ve nói bà cụ với ánh mắt lo lắng nhìn mọi người chung quanh do dự.
       - Má cứ yên tâm! Con bảo đảm của má còn nguyên! Tụi con mua bán đàng hoàng mà! Có gì con chịu trách nhiệm. Con còn ngồi đây! Má lo chi! Tên Hai Ve khuyến khích. Bà cụ dáng vẻ còn do dự nhưng vẫn lận tay dưới lớp áo bà ba một lúc rồi lôi ra cái bọc vải. Bà cụ mở nút thắt lấy ra cái gói nhỏ quấn bằng khăn mui-soa. Mở lớp khăn đó đến một miếng vải trắng nhỏ được cột bằng sợi dây thun. Tháo tiếp sợi dây thun, mở miếng vải trắng lòi ra miếng nhung đen. Bà cụ từ tốn mở miếng nhung đen. Một viên kim cương cỡ bằng hạt đậu lấp lánh dưới ánh sáng mặt trời. Không đưa ngay, bà còn cẩn thận giơ lên nhìn một lúc rồi mới trao cho tên Hai Ve, mắt lom lom, đứng tròng dõi theo viên kim cương không chớp mắt. Tên Hai Ve đón viên đá quí từ tay bà cụ, rồi đưa qua cho người có tên mới được nhóm bẽo đưa đến. Tay Tư cầm viên Kim cương. Thò tay móc trong túi quần ra một cái kính lúp chuyên ngành nhỏ xíu, mở ra dí sát mắt quan sát viên đá thật cẩn thận. Khoảng năm phút sau. Hắn dừng xếp cái kính lúp lại đồng thới đưa viên kim cương cho Hai Ve.
       - Xong chưa cậu? Bà cụ nôn nóng nhìn nom nom hỏi. Cùng lúc chìa tay muốn lấy lại viên đá quí. Tay Hai Ve không đưa mà quay sang hỏi nhỏ người tên Tư. Hai bên trao đổi với nhau một lúc. Người tên Tư bỏ đi. Tay Hai Ve ngồi xuống ghế chìa viên kim cương trả cho bà cụ.
      - Viên này năm ly hai. Má bán tụi con mua!
      - Mấy cậu mua nhiêu? Tui đâu có biết nà!  Cầm viên đá quí của mình vừa xem vừa nói.
      - Tụi con mua cho má…Một ngàn rưỡi được hôn. (Tương đương 03 cây vàng thời điểm đó).
      - Có rẻ không mấy cậu? Hay chỉ tui dzô tiệm bán cho rồi. Bà lão nói.
      - Má yên tâm đi! Tui con mua bảo đảm là hơn giá trong tiệm mà! Tụi con không bị thuế má gì nên mua cao hơn chút cũng không sao. Tay Hai Ve đả thông tư tưởng bà lão.
       - Thôi được! Cậu nói dzậy tui bán cho cậu. Nhưng tui muốn lấy tiền chẵn cho dễ cất. Tiền lẻ nhiều cộm tui hổng yên tâm. Bà lão thiệt thà nói.
       - O.K con chiều theo ý má. Con đưa tiền 50 đồng không được chưa?
       Tay quái Hai Ve nói xong móc trong túi ra một xấp  tiền giấy loại 50đ được cột dây thun cẩn thận. Hắn để hết cọc tiền lên bàn rồi tháo dây thun ra đếm từ từ từng tờ một trước mặt bà lão. Khi đủ 30 tờ, hắn để riêng ra cất số còn lại vào túi xong, hắn cầm xấp tiền vừa đếm lên đếm lại thật kỹ lưỡng như sợ có tờ nào dính vào nhau, mồm thì cứ xướng liên tục.
        - Đủ ba mươi tờ rồi nghe má! Nghe Hai Ve nói và bà lão không nói gì chỉ gật đầu ra dấu đồng ý.
        - Thôi để con gói lại cho má cẩn thận không già cả rồi bị rớt mất thì khổ. Tay Hai ve tỏ vẻ tử tế, miệng nói, tay lẹ làng với lấy tờ báo bọc số tiền lại gọn lỏn xong cột dây thun bên ngoài đàng hoàng giống như cuộn chả giò đưa sang cho bà cụ. Bà cụ cầm lấy cuộn tiền làm một động tác cẩn trọng là không tin ai hết bằng tin mình, từ tốn mà tháo sợi dây thun cột ở ngoài ra rồi mở tiếp tờ giấy báo ra và chậm rãi vuốt thẳng đếm lại từng tờ tiền. Đợi cho bà lão đếm xong.
       - Đủ rồi nha má! Má đưa tiền đây con gói lại như cũ cho. Má cẩn thận coi chừng mấy thằng ăn bay nó thấy má cầm nhiều tiền nó giựt một cái là mất trắng đó má. Vừa nói vừa thò tay chụp xấp tiền trên tay bà lão, tay kia với tờ báo nhanh chóng cuốn tròn lại cột thêm sợi dây thun cẩn thận rồi đưa sang cho bà cụ. Trong khi hắn gói tiền, bà cụ dõi theo không chớp mắt vì sợ hắn tráo tiền.
        - Giờ má đưa hột soàn cho con được chưa. Tay hai Ve nhỏ nhẹ nói. Bà lão không nói năng gì tay cầm xấp tiền nhét vào túi áo xong, rồi thò lại vào túi áo bên trong móc viên hột xoàn ra để lên bàn. Tay Hai Ve chộp lấy đưa lên, xem tới xem lui thật cẩn thận bằng kính chuyên ngành.
        - Được rồi má! Tay Hai Ve vừa nói dứt lời, bỗng có một thằng không biết ở đâu chạy sộc vào hỏi.
        - Mày mua bao nhiêu dzậy Hai?
        - Ba cây được hôn? Tay Hai Ve ngập ngừng hỏi.
        - Hổng được đâu! Hôm nay tụi bán vzàng nó mới cho hay là vzàng bữa nay xuống dữ lắm, mày mua như dzậy làm sao có lời. Thôi không mua nữa trả hột xoàn lại cho bả đi! Tay mới nhào dzô thúc hối.
         Tay Hai ve không dám cãi lời tiện tay đang cầm liền đưa viên hột xoàn qua cho bà lão. Bà lão thấy vậy vội dở áo móc cục tiền đưa trả lại cho Hai Ve, đồng thời thò tay lấy lại viên hột xoàn chú mục xem có đúng viên của mình không. Xem xong biết chắc là của mình bà lão vén áo lên bỏ đại vào túi áo trong không thèm gói ghém gì. Trong lúc bà lão đang chú mục xem viên hột xoàn. Tay Hai Ve cầm xấp tiền lên thật chớp nhoáng và chuyền cho đồng bọn đứng phía sau thay bằng một gói khác y chang, cấp thời để ngay xuống mặt bàn thật êm thắm. Bà lão chả chút hay biết gì về việc tráo tiền này. Tay Hai Ve tay cầm cục tiền vừa tráo nhịp nghe cạch cạch trên mặt bàn gây sự chú ý của bà lão, ra vẻ là cục tiền nãy giờ nó vẫn nằm tại đây, quay mặt ra phía sau hỏi.
        - Ê Tư! Mày nói vzàng xuống! Mà xuống là bao nhiêu dzậy?
        - Nó xuống chừng hai ba đồng một lượng đó mày. Tay Tư trả lời.
        - Mày nói xuống như dzậy mà tao cứ tưởng xuống hai ba chục. Mày làm tao mất hứng. Nói xong hắn quay sang bà lão.
        - Thôi được rồi má! Tưởng nhiều chứ có nhiêu đó không sao đâu. Để con chịu cho. Lỡ hứa mua của má rồi giớ làm dzậy kỳ cục lắm coi sao đặng. Má đưa đây con mua cho. Vừa nói nó vừa lùa gói tiền sang phía bà lão. Bà lão nghe tay Hai Ve nói vậy mà thấy gói tiền y rang nãy giờ vẫn nằm tênh hênh trên bàn.
        - Ủa! cái cậu kia nói hổng mua mà. Bà lão thắc mắc.
        - Không sao đâu má! Chuyện này con quyết định. Má khỏi phải lo. Tay hai ve quả quyết. Thấy vậy bà lão vén áo lên móc viên hột xoàn ra đưa cho tay Hai Ve.
         - Công an tới! Một tiếng báo động từ xa nhưng nghe rõ mồn một.
         Một hiện tượng lạ xảy ra cho cả hai. Bên cầm tiền và bên cầm hột xoàn. Tất cả đều vội vã quay đi thật nhanh. Với động tác bườm nhanh của bọn quái thì ai cũng hiểu làbiến khỏi hiện trường cho nhanh, tránh trường hợp bị tó. Còn bà lão, không hiểu vì sao mà cũng có hành cử chuồn nhanh không kém, chả bù với thái độ lờ đờ chậm chạp ban đầu?
       Ai chứng kiến cảnh này cũng đều tắc lưỡi lắc đầu tội nghiệp cho bà lão bị bọn quái lừa. Chắc chắn khi về đến nhà mở gói tiền ra bà lão mới ngã ngửa. Số tiền bán viên hột xoàn chả còn lại bao nhiêu vì tiền thật bọn quái xếp chừng vài tờ trên mặt, còn ở giữa chỉ toàn là giấy.
       Khoảng chừng mươi phút sau. Bọn quái quay trở lại mặt mày sừng sộ rủa sả lẫn nhau ỏm tỏi huyên náo cả con đường. Chẳng ai biết chuyện gì mà làm cho bọn quái phát khùng như vậy. Mãi sau mới hiểu là bọn chúng đã bị bà lão tương kế tựu kế lừa bán cho viên hột xoàn giả. Măc dù số tiền mất không lớn nhưng bọn bịp tức tối vì chúng bị cho vào xiếc...

      Cái khoảng lặng của cuộc tráo tiền nằm ở chỗ khi tên đồng bọn từ ngoài chạy xộc vào cản không cho mua nữa. Một khoảng trống câu giờ để có thời gian đánh trao tiền. Không mua thì hai bên phải trả của lại cho nhau. Trong lúc con mồi chú mục xem vật của mình đem bán có đúng của mình không thì bọn quái chủ động do chuẩn bị từ trước nên đã có người bên ngoài gói sẵn cục tiền y chang đưa vào đánh tráo ngay tức thì. Khi tráo xong chúng giả vẻ nhân nghĩa mua dùm vì đã hứa. Người bán chân thật tin ngay vì nãy giờ cái tay thương lượng trực tiếp mua vẫn ngồi ngay trước mặt không rời đi đâu nửa bước. Người bán bị chúng lừa ở chỗ này. 
     Như vậy ta đã hiểu đầu đuôi câu chuyện. Bà lão biết rõ chi tiết từng công đoạn của bọn quái sẽ tráo tiền như thế nào và cứ làm như không biết gì, mà cũng chả cần quan tâm. Bả biết chắc gói tiền chỉ có vài tờ thật trên mặt còn ở giữa chỉ toàn là giấy. Chả sao tụi quái phải mất với bà ít nhất là vài ba tờ gồm hai tờ mặt trên và dưới. Bởi thế điều kiện của bà phải là tiền chẵn. Và viên hột xoàn ban đầu đưa ra bán nó là thật trăm phần trăm. Đến khi bọn quái hoãn binh, thì bà lão lấy lại xem rồi đút túi cũng là thời khắc bà lão có thuận lợi như bọn quái. Bà lão biết tụi quái chủ đích của nó là cuốn chả giò lừa tiền chứ không thể có sẵn hột xoàn để tráo viên của bà. Khi bọn quái tráo tiền xong đòi mua thì bà cũng thò tay vào túi móc ra. Thật sự là viên khác cũng cùng kích thước. Bọn quái lúc đó tối mắt cứ nghĩ bà lão bị mắc lừa, bả mới bỏ vào túi, giờ móc ra là đúng rồi. Bà lão tương kế tựu kế chơi cho bọn quái một vố. Tất cả là do sự bất ngờ mà ra. Không ai nghĩ đến chuyện qua mặt được bọn quái chuyên nghề lừa đảo này. Nhưng bà lão đã làm được chuyện đó. Thế mới biết vỏ quýt dày còn có móng tay nhọn.
        
Cauminhngoc
14/11/2013

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét