Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2013

11 - CHUYỆN BỨC TRANH “ PHI MINH TÚC THỰC ”

 CHUYỆN BỨC TRANH “ PHI MINH TÚC THỰC ”.

       Số là Ba Tri có đặt một trạm ăng-ten thu-phát bằng tai nghe, miệng hỏi và mắt nhìn tại nhà chàng Võ. Mọi dịch vụ do anh bạn điều hành. Thu nhận, xác minh mọi chiều tin tức. Xem ai có của nả mà không biết sài, sẽ đến tận nhà xin nhượng lại, rồi đem đi qua trời Tây phát mãi kiếm huê lợi chia nhau sài dùm thiên hạ. Cho nên cũng có nhiều chuyện đầu cua tai nheo dính dáng đến cái trạm này…và sau đây là một trong những…
     

       Buổi sáng hôm ấy!!!.Tôi đang trần xì, xà lỏn áo thung loay hoay bồi mấy tấm tranh lụa cho anh bạn HS. Đào Mùi.( Sau đổi lại là Đào Nguyên). Nghe tiếng xe Honda đỗ đánh xịch ngay trước cửa nhà. Nhìn ra!!!  À!!! Thì ra Võ cùng anh Ba Tri đến chơi. Gớm! Có chuyện gì mà đến sớm thế? Chưa chín giờ sáng mà!!! Ngạc nhiên chưa? Các bạn biết không? Thời điểm này có chiếc Honda78 chạy đã là oách. Thế mà Võ nhà ta lại ngự trên chiếc Honda Nữ hoàng đỏ lự, sang vô kể! Tôi chưa kịp nói lời chào hỏi, bởi vì phải trải qua cái động tác đầu tiên là mở cửa thỉnh hai vị vào. Nói cho nó cụ thể sự việc tuần tự trước sau có nghĩa là: Vừa bước vào khỏi ngạch cửa, tôi chưa được dịp thi thố cái phép lịch sự tối thiểu của chủ nhà là bắt tay, mở lời mời ngồi nữa cơ. Có nghĩa là ba trự chúng tôi còn đang đứng sớ rớ. Dưới nền nhà thì… Ôi thôi! Ngổn ngang mọi thứ công cụ, vật liệu bồi tranh của tôi. Ba Tri phang liền câu.
      - Thằng cha Vinh nó mua được tấm tranh đó! Có cho tiền huê hồng anh không dzậy?
      Tôi ngẩn ra? Đếch hiểu cóc tía nói gì. Chả là thông thường hắn rất ít nói, mọi sự đều thông qua phát ngôn viên chính thức là chàng Võ. Hôm nay thời tiết không hiểu sẽ biến chuyển ra sao mà cóc mở miệng sớm thế !? Chuyện gì đây ta?!. Tôi chưa nắm được giây lai thì nghe chàng Võ nối lời.
      - Mấy bữa trước tôi với Ba Tri tới nhà tìm Vinh Lò Siêu để nhờ hắn đi coi dùm bức tranh của HS Lâm Lương đời nhà Minh bên Tàu để ở nhà Sừ.Huế. ( Ồ!... Chẳng lẽ VN cũng có tranh nhà Minh sao? Hình như cụ Sển đã viết sách bảo là không thể nào có mà? ). Tôi ngẩn tò tí te…Chưa kịp trở tay! Chưa có phản ứng gì tôi đã nghe tiếp với một chất giọng đầy thê lương, ảo não vô cùng bi đát, nghe mà muốn nẫu cả ruột gan của sừ Võ.
      - Giờ hắn mua mất tiêu rồi!?! Ui chao!! Một câu thật ngắn gọn, thật xúc tích làm u uẩn cả gian phòng…vẫn sáng trưng bởi hai ngọn néon trên tường dã xuống.
      A!!! Bây giờ mới vỡ nhẽ, to tỏ nguồn cơn! Như vậy là Võ nhà ta cho phát huy mọi tần số rà rà khắp nơi… chớp được tín hiệu có tranh xịn ở tại nhà ngài Sừ Huế ( Một nhà kinh doanh mọi thứ cổ, vừa khoái chơi đồ Lam Huế, chân truyền nửa chừng của cụ họ Vương. Đây cũng là một đại ca nức tiếng trong làng cổ vật ở đường Đồng Khởi…). 
      Hèng chi! Dạo này ít thấy lão Võ ngự Nữ Hoàng ghé chơi. Thì ra vì phải tháp tùng đi săn cùng Ba Tri. Có thể nói là mỗi lần anh Ba về, Võ nhà ta cực lắm, vì kiêm nhiệm đủ thứ vừa cầm tài vừa thủ quĩ, kiêm luôn chức kế toán trưởng nên ít khi được rảnh rỗi. Như vậy là trăm sự cũng tại chàng Võ. Đầu cua tai nheo gì cũng là do ông bạn quí hóa của tôi mà ra, để rồi tôi bị Ba Tri trách.                                                              
      - Vậy sao??? Mà nè!!! Từ bữa tôi dẫn mấy anh gặp tay Vinh tới giờ, quí vị hẹn hò làm ăn cùng nhau bao nhiêu bận, tôi có được tận mục sở thị đâu! Sao giờ lại nói với tôi như vậy!!! Tự nhiên tôi phải chịu trách nhiệm về cái chuyện mua bán của quí vị với nhau à!?!?.Tôi hơi sẵng giọng huơ một lèo
      Sau khi nghe tôi nói. Nghĩ sao không biết. Chắc là hơi bị tẽn. Hai chàng Ngự Lâm cà-kê một lát rồi cáo lui. Thông cảm! Bận quá! Không mời đi uống cà phê được. Làm gấp! Mốt giao rồi!
    

       Chắc cũng đến cả tháng sau…
      - Anh C. nè! Anh còn nhớ có dạo tui hỏi anh biết người VN nào mua tấm tranh Tàu thiệt là bự, vẽ mấy con le le…( vịt trời đó mà ) không? Vinh Lò Siêu hỏi một câu muốn khơi lại cho tôi nhớ.
      - Có! Chuyện này còn nhớ mang máng. Tôi trả lời không biết! Lâu lắm rồi mà! Tôi trả lời.
      - Tui mua được rồi! Đi về nhà tui! Tui lấy cho anh xem!!!  Vinh hào hứng rủ.
      - Có phải tấm tranh mà Ba Tri với Võ nhờ anh đi coi dùm rồi anh sớt tay trên mấy chả phải không? Tôi hỏi xóc lại Vinh.
      - Đâu có! Từ cái hồi đó tới giờ!!!Tui đâu có đi coi dùm cho mấy chả nữa đâu! Vinh trả lời.
      - Cách nay cũng cả tháng! Mấy chả có xuống nhà nhờ tui đi tới nhà Sừ Huế coi dùm tấm tranh của Lâm Lương, một Họa gia Cung Đình rất tên tuổi đời nhà Minh. Nghe nói đến tên Lâm Lương. Tui nói mấy chả chờ chút rồi liền chạy dzô phòng lấy tấm hình vợ chồng tui chụp chung với tấm tranh cũng của HS Lâm Lương ở một lần triển lãm trong Cholon cách đây khoảng hai năm. Tui đưa cho mấy chả cùng xem kèm theo lời dãi bày tâm sự.
      - Không biết có phải tấm tranh này không? Nếu đúng là tấm này thì nó đã được treo trong cuộc triển lãm cách đây cỡ hơn hai năm rồi. Vợ chồng tui có chụp chung với tấm tranh này một tấm hình làm kỷ niệm. Bức tranh này được treo toòng teng  trong một kỳ triển lãm tại Hội Quán Quận 5 cả tháng ròng. Không biết hay dở ra sao! Chả có ai rớ!!! Sau này nghe nói tay chủ tranh ngậm đã đời, xệ cả hàm, chịu không thấu nên đem bán tống cho một người VN nào đó mua nó. Thiệt giả gì tui không biết à nghe! Chỉ có điều tui muốn nói cho anh hay. Nếu bức tranh đó thiệt! Nó có còn tới giờ này không? Chả lẽ cả cái vùng Cholon này những tay chơi tranh người Hoa, họ không biết chơi tranh cổ của tổ tiên họ mà lại để cho người Việt mua phỗng tay trên?...Anh coi kỹ lại coi! Nó có phải tấm này không?... Còn tấm khác thì tui không biết. Nếu có gì khác lạ thì cho tui hay...tui chỉ dùm cho. ( Ôi! Tử tế làm sao!!!)
       Nghe tui nói dzậy, hai ảnh có cầm tấm hình lên trao qua đón lại, coi coi rồi ngồi chơi một chút đứng dậy xin cáo lui ra về sau vài câu xã giao hẹn gặp, đâu có nhờ tui đi coi dùm đâu nà! Tui cũng đâu có nhìn thấy tấm tranh đó ngang dọc ra sao đâu? ( Cần gì coi! Biết chỗ cất tranh là " đã " quá rồi. Còn muốn gì nữa cha nội! )
      Tôi nghe Vinh thuật lại những lời phân trần có vẻ  “ thâm ” tình mà hắn đã lý giải cho Võ cùng Ba Tri nghe về tấm tranh Lâm Lương. Tôi hiểu ngay! Chả biết nói sao.
      Quả thật. Với những lời nói mạnh dạn rất ư là chân chất, cộng thêm sự dẫn chứng cụ thể bằng hình ảnh như thế thì quá cha bảo là của giả! Người ta không biết mới nhờ đến anh đi xem dùm, giờ anh đã phán thế... Con nít nó cũng hiểu lời nói của anh bảo.  “ Tấm tranh đó là đồ giả chắc rồi, mua làm con mẹ gì! ”
   ( Thôi khỏi! Nhờ chả đi coi chi cho mang ơn! Chắc cú là dỏm rồi!!!. Nè! Coi chừng bị cha nội Sừ.Huế gài là ngậm nghe luôn đó chứ chả chơi đâu! ). Có vẻ như hai chàng thợ săn nhỏ to với nhau như dzậy.

(Còn tiếp).

                     12 -  BỮA TIỆC LY… CƠM TRANH CỔ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét