Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

ĂN PHÁO.


ĂN PHÁO .

     Pháo…kích!!!
     Tiếng gào thất thanh ngay sau tiếng “ Co…ọc ”. Một âm truyền thật rõ, đanh gọn và khô khốc từ xa xoáy tốc xuyên thủng bầu không gian không mấy gì yên ả bởi những tiếng ầm ỳ như rên rỉ của bom đạn từ đằng xa vọng lại vây bủa vùng trũng Bastogne (1).  Một lòng chảo tử thần hơn vài chục cây số vuông đường chim bay. Nam giáp đường 547... Tây cận ngọn núi có cao độ 246 (hay còn gọi là căn cứ King ) đi chếch về phía Tây Nam là đến dãy Mày Nhà. Bắc giáp bờ Nam sông Bồ, thuộc Quận Nam Hòa Tỉnh Thừa Thiên. Đông giáp núi Hồn Vượn và dãy Sơn Đào. Một khu rừng non, nằm trong dãy Trường Sơn, với thế đất tương đối bằng phẳng, ngọn núi cao nhất chưa quá 100 thước. Trong bản đồ lấy ngọn 68 thước làm chuẩn. Vùng đất núi bao thời yên ả bây giờ trở nên sơ xác tan tác vì bom đạn cày sới, phủ trùm nồng nặc hơi hám của đất, của cỏ cây dập nát, của thuốc nổ đặc quánh khét lẹt, cộng thêm cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa Hè ập xuống, mọi thứ bốc lên cùng hòa quyện om kín mùi đặc trưng của chiến trường sôi động, dai dẳng suốt tháng nay không tan nổi, càng làm tăng thêm sự khốc liệt, thê lương nơi mảnh rừng heo hút này.
      Tiếng “ đề-pa ” thật chắc gọn của loại pháo cối dội đến. Mọi người hiểu là mình đã lọt vào tầm ngắm. Sự náo động tức thì òa vỡ toàn đơn vị. Bằng mọi cách tất cả như sóc rừng phóng tuột xuống hố cá nhân đã được đào sẵn nơi vị trí phòng thủ. Với lính trận. Hố cá nhân là cái nôi ấm áp nhất. Nó như vòng tay người mẹ luôn mở rộng ôm trọn thân thể đứa con yêu quí vào lòng, che chở khi có dấu hiệu hiểm nguy.
       Thời gian như đứng lại, thần kinh căng cứng tột cùng, mạch nhanh... hơi thở phì phò đứt nhịp. Hai tay bó gối lạnh ngắt cố ép cho sát vách hố! Toàn thân co dúm như muốn chui tọt, hòa lủi thật sâu vào lòng đất! Muốn biến thành chim bay bổng vào không gian… miệng lảm nhảm không ngớt nguyện cầu... mà đôi tai vẫn luôn cố nghển dõi tiếng quả đạn rơi.
     Có thể nói! Không còn giây phút hoảng sợ nào kinh hoàng, khủng khiếp hơn khi phải nằm im nín thở tê dại cả thân xác mà chịu đựng. Mất hẳn khái niệm về thời gian, chỉ còn tồn tại một quãng lặng chờ đón quả đạn vô tri giác, lạnh lùng từ trên cao quất xuống quyết định việc sống-chết cho một con người như thời điểm này.
        “ Oành ”!
        Một tiếng nổ nhanh gọn cực lớn! Cực mạnh! Xé toác không gian dưới những tàng lá cây rừng cao vút!  Sự lo sợ căng thẳng bị dồn nén của những người còn sống có cảm tưởng như bùng ra  bay vèo theo trận mưa đất, cành cây, miểng đạn rơi rào rào xuống mặt đất dội lại những âm thanh lạ lẫm trong màn khói bụi xám nhạt xộc mùi thuốc đạn cuồn cuộn theo sức nổ, lan rộng khắp phòng tuyến, phả mùi hăng hắc đến rợn người.
       Sau tiếng nổ! Thần kinh mọi người như giãn ra. Tàng cây xanh mát còn sót lại cao ngất đính sát với bầu trời xanh thẳm vẫn dửng dưng đong đưa theo gió rừng…tất cả được đóng khung trên miệng hố cá nhân…trông thật bình thản, thảnh thơi...
         “ Co…ọc ”
         Tiếng “ đề-pa” kế tiếp bám đuôi ngay sau tiếng nổ của quả đạn chỉnh tầm vẫn đang còn rền rĩ chưa dứt.
          Cả tuyến phòng thủ nằm trên đỉnh đồi lúc này im phắc chỉ còn tiếng huýt xé gió cực nhanh, của quả đạn vút xuống dã thẳng vào phòng tuyến. Những tiếng nổ bùng rát rạt chát chúa, hất đất đá, cát bụi văng bay mù mịt. Lời cầu nguyện ngự trị trong tâm trí dẫu cho cực kỳ mãnh liệt cũng không lấn át được cơn sợ hãi kinh khiếp đang bủa vây trong cái đầu. Cũng không giảm áp được việc toàn thân co dúm mất thở, bụng thắt, co giật…ruột gan, phèo phổi muốn ộc cả ra ngoài, tương ứng với lúc quả đạn rít gió vụt xuống. Một áp lực vô hình chấn động toàn thân xác, nghịch chiều với hiện tượng vật lý gia tốc cực đại của vật rơi.
          “ Co…oc ” ! “ Co…ọc ” ! “ Co…ọc” …
          Toàn thân cứ thắt dúm lại, rồi giãn ra từng chặp tùy theo mỗi khi nghe tiếng xé gió hay tiếng nổ của những quả đạn..
……………………………………………………………………………..  
         Một nỗi ám ảnh dai dẳng ăn sâu vào tâm thức con người đến độ mãi một thời gian sau vẫn còn giật mình đánh thót trong giấc ngủ bình yên…vì cứ tưởng nó ở quanh quất đâu đây.

             Cauminhngoc. 
             Tháng 9/2012



(1)  Bastogne một căn cứ chiến lược nằm ngay dưới chân ngọn 342, chắn ngang trên con đường mang số hiệu 547 trên bản đồ 1/50.000. Khoảng gần giữa, Kể từ lăng Minh Mạng bên bờ Bắc sông Hương đi vào vùng dinh điền A Lưới đã bỏ hoang từ lâu.


Thứ Ba, 23 tháng 4, 2013

ĐI HẠ LÀO.


ĐI HẠ LÀO.

        Tiếng rền ầm ỳ của đạn bom từ phía xa xa bên kia biên giới tích cực vượt qua những khoảng cách địa dư của núi rừng vọng lại cũng không thế nào xóa đi được mảng trời xanh ngắt, mênh mông, cao vút mất tăm những gợn mây trắng mềm của bầu trời mùa xuân. Một vùng Khe Sanh, như cái chảo chứa đựng cơn nắng gay gắt miền thung lũng kín gió, lọt thỏm giữa những dãy núi trùng điệp có những ngọn cao trên dưới ngàn mét so với mực nước biển bị cạo trọc hàng loạt bởi bom đạn thường xuyên cày sới  đến tận lưng đỏ ối, trắng phếu. bạc đầu bao quanh, càng làm tăng thêm cái oi bức của trảng tranh ngút ngàn ùa về hòa nhịp với bầu không khí sôi động nóng bỏng, dồn dập của chiến tranh đang hồi khốc liệt.
     Đã hơn năm tiếng đồng hồ đằng đẵng trôi qua. Cả Tiểu đoàn cấp tập, gọn gàng theo lệnh hành quân khẩn từ bảy giờ sáng, giờ đã quá ngọ...Thế mà cả hơn hai trăm con người vẫn cứ phải xếp hàng theo từng đơn vị  phơi ra, đứng ngồi tại chỗ cùng balo súng đạn ngổn ngang trên những tấm "Ghi" lót tạm của sân bay dã chiến, phả mùi khét lẹt dưới gầm trời hực nóng chờ Trực thăng của không lực Mỹ đến bốc đi, ném vào vùng có tên gọi rất nhẹ nhàng vô hại " Hạ Lào".
   Mồ hôi ứa ra từ mỡ thịt dưới lớp da cháy nắng đọng thành những giọt nước trong veo,  lã chã bám trên khuôn mặt vô cảm lặng lẽ...Những ánh mắt xa xăm, lo lắng không chú mục...đợi chờ. Chắc chắn không chỉ tại riêng cái nóng do khí trời mà còn có thêm sự căng thẳng tinh thần đóng góp vào, đúc kết thành những vết hằn cảm xúc của người lính trận ở những thời khắc chuẩn bị va chạm với nỗi chết....
     Tiếng xé gió đặc trưng khó nhầm lẫn từ xa. Những chấm đen như những con nòng nọc nối đuôi nhau nổi bật trên nền trời chói chan cùng tiếng động cơ gầm rú lớn dần ào tới. Mọi người như bị lôi khỏi cơn mê, tíu tít bận rộn với chức việc của mình.
    Những khối sắt bay UH1D tiếp đất thành một hàng dọc cách đều. Động cơ thi nhau gầm rú đinh tai cùng những cánh quạt đồng loạt quay tít khấy trộn xé toác bầu không khí một cách hung bạo bung gió quất xuống rung chuyển cả mặt đất, hất tung mọi thứ có thể, làm bụi cát mù mịt nhám da, sạn cả môi răng.
    Cứ bảy người thành toán. Mệnh lệnh được tuân hành như máy. Không lấy một lời, mọi người lặng lẽ nối nhau lúp xúp lao tới chui tọt vào bụng từng chiếc trực thăng đã được chỉ định. Tất cả đánh bệt trên sàn với Balo căng phềnh trĩu lưng. Súng cầm chắc trong tay như bám chặt vào niềm tin, níu lấy sự sống của riêng mình.
    Một cái chao, thót bụng. Trên vai, đầu như có ai đó ấn nhẹ ... Tầm mắt dần dâng lên. Tuyến phòng thủ trải ra những lô cốt chất bằng bao cát rách nát lòi đất xệch xoạc bên cạnh những dãy giao thông hào uốn lượn cùng chuỗi Công-xẹc-ti-na lùng nhùng nối nhau ngoằn ngoèo khoanh vùng tạo thành tuyến phòng thủ cho từng đơn vị. Căn cứ Tiền Phương Nguyễn Huệ nằm gọn dưới tầm mắt...Cả một vùng Hậu cần rộng lớn hàng cây số giờ chỉ còn như cái sa bàn nho nhỏ phủ màu đỏ chạch, nổi bật  giữa vùng lau sậy ngút ngàn bồng bềnh như sóng. Khu lòng chảo Khe Sanh teo tóp lại, xa dần trước mũi giày bạc phếch bết bụi đất đỏ Trường Sơn. 

Cauminhngoc.       
 Tháng 8/2012

Chủ Nhật, 21 tháng 4, 2013

NHẢY TRỰC THĂNG VẬN…


NHẢY TRỰC THĂNG VẬN…   

       Chiếc trực thăng khựng lại chòng chành cách mặt đất hơn cả mét. Một độ cao không mấy gì an toàn cho một người ngoài trọng lượng cơ thể còn mang trên lưng một khối nặng không dưới ba mươi ký lô trang bị cá nhân thiết yếu cùng mọi thứ chuyên dùng để cướp đi mạng sống của mọi sinh vật trực diện trước nòng nếu ngón tay trỏ chịu miết cò.      
      Những người lính ngồi bệt trên sàn không ai bảo ai lần lượt lết nhanh ra hai cửa bên hông. Tay vịn thành cửa, đôi bàn chân thả đứng lên càng sắt dưới bụng chiếc trực thăng, lựa thế phóc xuống. 
      Những tiếng chạm đất nặng nề dội lại của vật rơi dềnh dàng ở độ cao hơn mét của những con người bị bắt buộc phải rời khỏi chỗ ngồi nếu không muốn bị đạp xuống, liên tục vang lên. Không lớn nhưng không thể lẫn vào tiếng rền đinh tai của máy nổ cùng sức khấy động không khí bởi cánh quạt làm náo loạn cả một vùng.  Khi tấm thân rời khỏi sàn trực thăng. Bản năng sinh tồn của sinh vật bậc cao trỗi dậy. Một phản xạ nhuần nhuyễn xảy đến. Chân chạm đất. Tức khắc. Tay súng, tay giữ nón sắt căng người phóng chạy cật lực về phía bờ bụi hay gốc cây nào đó bất kể, miễn là trong vô thức cho rằng nơi đó an toàn. Tất cả mọi thứ cõng trên lưng, trên tay là sự sống của bản thân. Dù nặng hay vướng cũng phải cố giữ chặt. Mất nó! Không chết đói thì cũng toi mạng vì không có đạn mà đối phó.
       Bất chợt từ phía bìa rừng bên trái vãi ra một loạt tiếng nổ toác, đanh gọn. Tầm đạn rít gió cực nhanh phát ra bởi những đầu đạn thoát khỏi nòng súng cá nhân xé rách cả bầu trời đang ầm ỹ. Đánh động cho những con người còn đang lúng túng chưa kịp rời khỏi chiếc máy bay, ý thức được hướng ngắm của kẻ phục kích… Mặc sự yểm trợ hỏa lực mãnh liệt của hai khẩu đại liên sáu nòng gắn hai bên hông chiếc trực thăng đang vội vã cất lên, gầm rền như bò rống trên đầu....Tiếng những bước chân không ngừng tăng tốc sải dài thục mạng dưới lằn đạn, cố tìm nơi ẩn nấp để tránh chuyện bị đổ vật, chan máu xuống mặt đất vô danh được xác định bằng những con số làm sân bay dã chiến lạ lẫm này...
      Cauminhngoc.
     Tháng 04/2013

ĐỔ QUÂN...


ĐỔ QUÂN... 

         Mặt đất như đang bị kéo giãn, bung rộng rơi xuống tuồn tuột, mỗi lúc một xa. Mọi thứ nhanh chóng thu nhỏ, dồn lại hòa lẫn vào nhau, không còn thấy rõ bất cứ vật gì ngoài mũi giày Map bạc thếch to đùng. Toàn thể kết thành một dải núi rừng hùng vĩ rộng lớn bạt ngàn, với từng mảng, từng mảng ngồn ngộn, cao thấp lồi lõm dị dạng, phân ô chệch choạc, đan nối nhau như những mảnh ghép đầy màu sắc, cùng ánh nước phản chiếu lấp lánh của giòng sông ngoằn ngoèo như con rắn bạc, lẩn khuất bên những rặng núi trùng điệp, chen chúc dập dềnh như sóng dồn của thảm thực vật hiền hòa, xậm xanh mát mắt. Dẫu vậy cũng không sao che đậy nổi dấu hiệu của chiến tranh, của tàn phá, của chết chóc qua những hố bom đủ mọi tầm cỡ toang hoác loe phễu, đỏ ối như miệng con quái vật đang há nằm chờ mồi rải rác khắp nơi trên dải đất hoang vu trẩy dài thăm thẳm.           
           Dõi tầm mắt giữa thinh không cao vút. Một khoảng rộng mênh mông vô tận, trổ màu thiên thanh trong veo không một gợn mây, đang cong mình đổ thốc về phía sau đường chân trời, muốn lẫn vào nhau trong màn sương mỏng nhòa, tím nhẹ xa vời vợi.
           Không gì cản nổi sức lùa thô bạo của luồng không khí bị xé toạc bởi sự lao tới của khối sắt bằng vận tốc lớn. Gió miết bọc hai bên sườn, ập mạnh vào lòng khoang làm áo bạt gió phần phật, xốn trào nước mắt và ù cả tai vì khí loãng, đến nỗi tiếng máy nổ ran đầu mà nghe như tiếng muỗi vo ve. Chiếc UH 1D đang dần ổn định ở một độ bình phi rất cao nhưng toàn thân không ngớt chấn rung bởi động cơ và sức lướt làm cho mọi người cứ tưởng như đang cỡi trên lưng con ngựa bất kham.
           Cả bầy như đàn chuồn chuồn đen trũi nối đuôi nhau, khấy động cả bầu trời. Lầm lũi bay sâu về hướng Tây, xuyên qua vùng núi rừng biên giới. Những rặng núi dài rộng san sát phân cách nhau bằng những thông thủy sâu hắm tối mờ, thả xuôi các triền đồi thoai thoải, xòe ra như những ngón tay khổng lồ dị dạng lan tỏa khắp chung quanh. Lác đác một vài đỉnh núi nhô cao được bào trọc đỏ lòm dùng làm căn cứ quân sự nằm trơ trọi, lẻ loi giữa cánh rừng sơ xác đầy rẫy cổ thụ cao vợi, chết sững vì thuốc khai quang, phô thân trắng hếu như những bộ xương khô khẳng khiu đứng chơi vơi giữa trời. Đôi chỗ, những cột khói vẫn còn đang bốc lên nghi ngút. Khói lửa biểu trưng của chiến sự khốc liệt. Một cuộc tranh dành đẫm máu đang xảy ra nơi mảnh đất đèo heo hút gió, vùng rừng thiêng nước độc phía dưới. Có ngậm ngải tìm trầm cũng chả ai dám đặt chân đến. Mọi sự đang trôi chậm chạp dưới bụng những chiếc UH 1D ... dần khuất xa tầm mắt.
             ……………………………………………………………..
          
             Phía xa xa. Một đụn khói vàng chóe, đánh dấu vị trí bãi đáp đang phừng phừng bốc lên nổi bật giữa màu xanh lét của lá rừng lượn lờ theo gió lan tỏa lẫn vào các tàng cây mờ dần... Mặt đất dâng lên từ từ. Mọi vật càng lúc càng rõ. Một khoảng rộng khoét lõm vào mé rừng trước mặt còn mới toanh trơ màu đất rừng … Đỉnh ngọn cây như nấm nở to thật nhanh, san sát đưa lên như muốn chạm cả vào đế giày… Mặc dầu đã có chuẩn bị tinh thần nhưng vẫn bị  thót ruột vì độ cao hạ thấp đột ngột. Vách núi chung hai bên dầy đặc cây cối dâng lên ào ào, vượt qua đầu thật nhanh, vùn vụt lao về phía sau…
            Cành lá rạp xuống, xô đẩy nhau nghiêng ngả dữ dội như gặp bão. Máy bay lềnh bềnh khựng trên một khoảng đất trống đỏ lự trên triền đồi tương đối phẳng phiu, đã được phát quang vội vã làm bãi đáp dã chiến cho việc đổ quân, còn nham nhở những thân cây trơ gốc trên nền đất sỏi cơm, còn sót ít cành lá bị sức cuốn của cánh quạt hất tung cùng bụi cát bay mù mịt..
            Mặt đất phía dưới vẫn chao đảo, chòng chành không ngớt…. Một điều duy nhất phải làm trong khoảnh khắc này là thật nhanh chóng tếch khỏi chiếc trực thăng, phóng tìm chiếm chỗ ẩn núp sau những thân cây quanh quất nơi bìa rừng. Nếu không muốn ăn đạn…

Cauminhngoc. Tháng 9/2012

Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

PHÀ TUẦN CHỈ CÒN LÀ TÊN.


PHÀ TUẦN CHỈ CÒN LÀ TÊN.


      Để nhớ lại những ngày cùng hai người anh ruột thịt Côi và Lân ngược giòng Hương êm ả, thơ mộng không còn khói lửa chiến tranh. 

    Nếu bạn đi du lịch theo " tua" đến Huế chắc chắn là bạn có dịp đi thuyền ngược giòng sông Hương. Chiếc thuyền chở bạn sẽ phải chui qua dưới mấy cây cầu. Đầu tiên là Trường Tiền, tới cầu Mới rồi qua cầu sắt Bạch Hổ (dành riêng cho xe lửa). Cuối cùng là chiếc cầu Tuần. 
     Về phía Hữu trạch. Nếu ta đi vượt khỏi Hoàng Thành Huế băng đường ray xe lửa Nam Bắc sẽ gặp con đường qua Kim Long lên chùa Thiên Mụ, đến Văn Thánh ( nơi thờ cúng các bia Tiến sĩ ) rồi Điện Hòn Chén. Nguồn của Hữu Trạch là Rào Bình Điền do từ các giòng suối nhỏ của dãy Trường Sơn thuộc Quận Nam Hòa đổ ra.
    Nếu ta đi theo đường bộ phía Tả Trạch từ hạ nguồn sông Hương ta sẽ qua các địa danh Phú Cam, chùa Từ Đàm , Đàn Nam Giao sau đó ta đi cặp bờ sông lên làng Tuần. Nguồn của Tả Trạch phát xuất từ rặng Bạch Mã qua Nam Đông -- Khê Tre mà thành. Hai luồng Tả, Hữu Trạch gặp nhau tại ngã ba Bằng Lãng. Trước năm 1975 ở làng Tuần. Phía hạ lưu gần ngã ba Bằng Lãng có một bến đò của dân và một con phà của nhà nước dùng để chở xe cộ và người qua lại giữa hai bờ Nam Bắc. Dân gian quen gọi là Phà Tuần. Qua sông trên bờ Bắc ( Tả Ngạn ) Rẽ trái sẽ gặp Lăng Minh Mạng. Đi thẳng theo con đường mang tên số 547 sẽ lên A Lưới giáp Nam Lào. Giờ đây phà Tuần đã không còn vì đã có cây cầu bê tông khá bề thế bắc ngang nối liền hai bờ. Chính thế mà Phà Tuần nay chỉ còn là tên gọi...



Cauminhngoc 2013.





                                     

QUẬN NAM HÒA TỈNH THỪA THIÊN.


QUẬN NAM HÒA TỈNH THỪA THIÊN
    Tôi đã trải qua một thời gian dài sống lăn lóc ở vùng rừng núi quận Nam Hòa này. Chịu đựng những trận mưa dầm hàng tháng cùng những cái lạnh tê răng và những lần băng rừng lội suối sũng nước mang theo những cơn đói rạc người. Tất cả mọi chuyện đã qua. Một trời mới mẻ thảnh thơi nhàn hạ, êm đềm, thanh thoát phủ trùm. Một sự sống đang vươn lên trên mảnh đất hẹp cằn cỗi cày lên sỏi đá. Cám ơn trời đất cuộc sống đã bình yên để tôi đã có đôi lần quay trở lại nơi chốn đã từng làm cho con người có lúc muốn biến thành chim để bay lên thật cao, hay hóa thành những con giun, con dế chui xuống đất thật sâu để tránh cái Nhân danh trút xuống đầu những con người không hiểu vì sao mình lại phải hận thù.

Cauminhngoc 2011 

Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

HUẾ VÀ NỖI NHỚ!



HUẾ VÀ NỖI NHỚ!

      Năm năm trên đất Huế. Cũng có thể xem như là một thời gian không dài so với đời người. Nhưng lại mang đến cả một trời thương nhớ của tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống. Từ nơi miền đất Thần Kinh thơ mộng này tôi đã từng được thưởng thức hương vị độc đáo những trái cam to đùng như quả bưởi của Vinh Lộc. Quýt Nam Phổ Cần tròn trịa như cái bát, vàng rực căng mọng. Cái hương vị cam, quýt của hai nơi này mỗi khi ta cắn vào... ngọt lịm nồng mũi tứa nước quanh kẽ răng ngấm vào vị giác khó có nơi đâu sánh được. Rồi rựu nếp Thừa Lưu sủi tăm uống mãi không say...Cơm hến chợ Đông Ba... Lên Ngự Bình ăn bánh bèo cùng da heo chiên thơm béo dòn tan... Chè Cồn với những bước rung rinh qua cầu tạm, một trời áo trắng. Bánh Khoái Thượng Tứ nóng hổi, bốc khói ăn cùng rau tươi, trái Vả đặc sản, xanh mát dưới ánh đèn đêm trong không gian sũng nước, mưa dầm lạnh cóng.
Cà phê sữa đá Bưu điện buổi sáng. Cơm Đập Đá buổi trưa. Cơm Âm Phủ buổi tối... Chòng chành đò đêm Bao Vinh, Thương Bạc. Sóc đĩa sòng ông Chái chân cầu Gia Hội... Buồn chui vào rạp Hưng Đạo xem phim, hay qua Tân Tân ngắm hai chị em con chủ rạp ngồi bán vé...mặt lạnh như Ma-nơ-canh. Đẹp nhất xứ lúc bấy giờ ( 1974 ). 
 Bao năm sống lăn lóc ở bìa rừng góc núi Thừa Thiên, Quảng trị, có một lần may mắn được thưởng thức hương vị trái cây của thiên nhiên khi ở vùng rừng núi mang địa danh Tân Lâm nằm sâu trong dãy Trường Sơn Thuộc Đông Hà-Quảng Trị. Đó là trái Bứa. Không biết tên gọi có chính xác không? Nhưng trái Bứa tôi được ăn cả một nón thì không thể sai. Hình dạng hai loại trái này giống nhau như đúc. Nhưng Bứa có màu vàng nghệ từ vỏ tới múi ruột chứ không phải vỏ mầu nâu xậm, ruột trắng như ta thường thấy ở măng cụt. Vị ngọt đậm, dòn...Có đôi lần ra Huế cố tìm để thưởng thức lại hương vị xưa mà chẳng thấy!!!...

Họa sĩ Dương Đình Sang. Cô gái khỏa thân với trái măng cụt. Sơn dầu/bố. Kt: 88cm x 107cm. Năm vẽ 1984. Chữ ký góc trái trên.

Cauminhngoc  2011

CHIỀU...


                                CHIỀU...
   
     Ánh sáng cạn dần. Phía xa bầu trời nghiêng dồn về một góc. Vầng mây chiều hối hả tiếc nuối một ngày sắp hết, cố níu lấy ánh nắng lặng lẽ trên đà trôi tuột vội vã trang điểm lên những phiến mây bồng thướt tha, nhẹ tênh không ngớt tạo dựng những hình dáng siêu thực lạ lẫm, phản quang phát tán những mảng màu rực chói trên nền trời thênh thang xám nhạt.      
     Cứ mỗi giây phút nơi cõi người trôi qua. Quầng mây đùn lênh đênh ẩn hiện một bóng dáng kỳ dị đầy sắc màu diễm ảo, chứa đựng một tâm thức sâu lắng khôn tả. Những khoảnh khắc bồng bềnh của khói mây đong đưa những vạt nắng ẩn hiện, chứa đựng biết bao nhiêu ý tưởng của ráng chiều. Khơi gợi trong tiềm thức nỗi băn khoăn, mộng mị…

Cauminhngoc
Tháng 08/2012.

VIẾT VỀ HUẾ.


VIẾT VỀ HUẾ.

          Những năm tháng nằm chênh vênh bên bờ vực cõi chết. Mình vẫn thấy giòng sông Hương xanh ngắt niềm mơ. Những ngọn núi rìa dãy Trường Sơn hùng vĩ chìa ra lúc nào cũng xanh um mộng mị. Có những buổi sáng sớm đứng trên đỉnh bình yên ngắm sương mù trắng toát phủ quanh lưng chừng dưới tầm mắt trải dài tít tắp đến tận chân trời, thỉnh thoảng đan chen một vài đỉnh núi đen trũi nhô lên như những hòn đảo nhỏ nằm lênh đênh trên biển sữa. Ta đã từng hít thở bầu không khí trong veo mát phổi, cũng từng dẵm chân lên những thảm lá nâu, vàng mục rữa phả mùi  đặc trưng của núi rừng. Đã từng nhìn vào lòng đôi tay xước máu khi cố bám vào những phiến đá tưởng chừng vô hại mà sắc lẻm. Ta cũng đã từng thong dong đứng trên đỉnh tảng đá cao nhất dãy đồi trọc ở mé tả ngạn để ngắm giòng Hương như con rắn bạc lấp lánh uốn lượn trôi dài giữa miền đồng bằng hạ nguồn, đang cố níu kéo màn sương sớm nhạt nhòa đắp lên những phố làng lười biếng còn ngái ngủ. Ta cũng đã từng đứng lặng người để cho cơn gió núi mượt mà vờn quanh thân thể, lắng nghe lời gió âm vang từ những lũng dài cuộn lên réo gọi. Ta cũng đã từng chịu đựng những ánh nắng hè rát bỏng  nung cháy cả không gian dập thẳng vào những phiến đá khiến cho cơ thể tứa đẫm mồ hôi mặn chát. Cũng có những tia nắng dịu dàng nhỏ nhẻ xuyên qua tàng lá rợp kín để lại những đốm nắng lung linh ửng màu lá nâu quánh mục rữa ẩm thấp nơi cánh rừng già heo hút không dấu vết con người. Những bước chân đã từng đặt lên trên đá tảng rêu phong trơn tuột nơi bờ khe dốc đá. Rồi cũng có những bước chân đặt trên thảm cỏ êm ả vững chãi làm sao. Đã bao lần không thể nhớ, phải cứng tay, đạp chân cố bám víu lấy những mẻo đất trơn trợt, những nhánh cây mỏng mảnh rướn mình ngoi lên đỉnh núi với cái thân thể rã rượi nóng bừng trong bộ quần áo đẫm uớt nhưng cổ họng lại khô cứng vì khát. Rồi cũng chẳng thiếu gì lúc phải đánh đu vào những rễ cây, thân leo để tụt xuống ngụp lặn trong làn nước suối trong veo mát rượi đến cả tâm hồn. Những giây phút thoát ra khỏi vòng sinh tử bởi con người đem đến cho nhau thật hiếm hoi nhưng nhờ ơn trên vẫn có. Chính thế mới sống nổi để vượt bao gềnh thác cuộc đời. Có thế mới có kỷ niệm. Có thế mới có quá khứ. Ôi cuộc đời. Ta xin cảm ơn những gì mà chốn đời mang lại cho dù là vinh nhục. Ta vẫn cất lên muôn vàn lời cảm ơn vì đã được sinh ra làm con người.

 Cauminhngoc 2011.