Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

VIẾT VỀ HUẾ.


VIẾT VỀ HUẾ.

          Những năm tháng nằm chênh vênh bên bờ vực cõi chết. Mình vẫn thấy giòng sông Hương xanh ngắt niềm mơ. Những ngọn núi rìa dãy Trường Sơn hùng vĩ chìa ra lúc nào cũng xanh um mộng mị. Có những buổi sáng sớm đứng trên đỉnh bình yên ngắm sương mù trắng toát phủ quanh lưng chừng dưới tầm mắt trải dài tít tắp đến tận chân trời, thỉnh thoảng đan chen một vài đỉnh núi đen trũi nhô lên như những hòn đảo nhỏ nằm lênh đênh trên biển sữa. Ta đã từng hít thở bầu không khí trong veo mát phổi, cũng từng dẵm chân lên những thảm lá nâu, vàng mục rữa phả mùi  đặc trưng của núi rừng. Đã từng nhìn vào lòng đôi tay xước máu khi cố bám vào những phiến đá tưởng chừng vô hại mà sắc lẻm. Ta cũng đã từng thong dong đứng trên đỉnh tảng đá cao nhất dãy đồi trọc ở mé tả ngạn để ngắm giòng Hương như con rắn bạc lấp lánh uốn lượn trôi dài giữa miền đồng bằng hạ nguồn, đang cố níu kéo màn sương sớm nhạt nhòa đắp lên những phố làng lười biếng còn ngái ngủ. Ta cũng đã từng đứng lặng người để cho cơn gió núi mượt mà vờn quanh thân thể, lắng nghe lời gió âm vang từ những lũng dài cuộn lên réo gọi. Ta cũng đã từng chịu đựng những ánh nắng hè rát bỏng  nung cháy cả không gian dập thẳng vào những phiến đá khiến cho cơ thể tứa đẫm mồ hôi mặn chát. Cũng có những tia nắng dịu dàng nhỏ nhẻ xuyên qua tàng lá rợp kín để lại những đốm nắng lung linh ửng màu lá nâu quánh mục rữa ẩm thấp nơi cánh rừng già heo hút không dấu vết con người. Những bước chân đã từng đặt lên trên đá tảng rêu phong trơn tuột nơi bờ khe dốc đá. Rồi cũng có những bước chân đặt trên thảm cỏ êm ả vững chãi làm sao. Đã bao lần không thể nhớ, phải cứng tay, đạp chân cố bám víu lấy những mẻo đất trơn trợt, những nhánh cây mỏng mảnh rướn mình ngoi lên đỉnh núi với cái thân thể rã rượi nóng bừng trong bộ quần áo đẫm uớt nhưng cổ họng lại khô cứng vì khát. Rồi cũng chẳng thiếu gì lúc phải đánh đu vào những rễ cây, thân leo để tụt xuống ngụp lặn trong làn nước suối trong veo mát rượi đến cả tâm hồn. Những giây phút thoát ra khỏi vòng sinh tử bởi con người đem đến cho nhau thật hiếm hoi nhưng nhờ ơn trên vẫn có. Chính thế mới sống nổi để vượt bao gềnh thác cuộc đời. Có thế mới có kỷ niệm. Có thế mới có quá khứ. Ôi cuộc đời. Ta xin cảm ơn những gì mà chốn đời mang lại cho dù là vinh nhục. Ta vẫn cất lên muôn vàn lời cảm ơn vì đã được sinh ra làm con người.

 Cauminhngoc 2011.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét