Thứ Sáu, 19 tháng 4, 2013

HUẾ VÀ NỖI NHỚ!



HUẾ VÀ NỖI NHỚ!

      Năm năm trên đất Huế. Cũng có thể xem như là một thời gian không dài so với đời người. Nhưng lại mang đến cả một trời thương nhớ của tuổi thanh xuân tràn đầy nhựa sống. Từ nơi miền đất Thần Kinh thơ mộng này tôi đã từng được thưởng thức hương vị độc đáo những trái cam to đùng như quả bưởi của Vinh Lộc. Quýt Nam Phổ Cần tròn trịa như cái bát, vàng rực căng mọng. Cái hương vị cam, quýt của hai nơi này mỗi khi ta cắn vào... ngọt lịm nồng mũi tứa nước quanh kẽ răng ngấm vào vị giác khó có nơi đâu sánh được. Rồi rựu nếp Thừa Lưu sủi tăm uống mãi không say...Cơm hến chợ Đông Ba... Lên Ngự Bình ăn bánh bèo cùng da heo chiên thơm béo dòn tan... Chè Cồn với những bước rung rinh qua cầu tạm, một trời áo trắng. Bánh Khoái Thượng Tứ nóng hổi, bốc khói ăn cùng rau tươi, trái Vả đặc sản, xanh mát dưới ánh đèn đêm trong không gian sũng nước, mưa dầm lạnh cóng.
Cà phê sữa đá Bưu điện buổi sáng. Cơm Đập Đá buổi trưa. Cơm Âm Phủ buổi tối... Chòng chành đò đêm Bao Vinh, Thương Bạc. Sóc đĩa sòng ông Chái chân cầu Gia Hội... Buồn chui vào rạp Hưng Đạo xem phim, hay qua Tân Tân ngắm hai chị em con chủ rạp ngồi bán vé...mặt lạnh như Ma-nơ-canh. Đẹp nhất xứ lúc bấy giờ ( 1974 ). 
 Bao năm sống lăn lóc ở bìa rừng góc núi Thừa Thiên, Quảng trị, có một lần may mắn được thưởng thức hương vị trái cây của thiên nhiên khi ở vùng rừng núi mang địa danh Tân Lâm nằm sâu trong dãy Trường Sơn Thuộc Đông Hà-Quảng Trị. Đó là trái Bứa. Không biết tên gọi có chính xác không? Nhưng trái Bứa tôi được ăn cả một nón thì không thể sai. Hình dạng hai loại trái này giống nhau như đúc. Nhưng Bứa có màu vàng nghệ từ vỏ tới múi ruột chứ không phải vỏ mầu nâu xậm, ruột trắng như ta thường thấy ở măng cụt. Vị ngọt đậm, dòn...Có đôi lần ra Huế cố tìm để thưởng thức lại hương vị xưa mà chẳng thấy!!!...

Họa sĩ Dương Đình Sang. Cô gái khỏa thân với trái măng cụt. Sơn dầu/bố. Kt: 88cm x 107cm. Năm vẽ 1984. Chữ ký góc trái trên.

Cauminhngoc  2011

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét