ĐI HẠ LÀO.
Tiếng rền ầm ỳ của đạn bom từ phía xa xa bên kia
biên giới tích cực vượt qua những khoảng cách địa dư của núi rừng vọng lại
cũng không thế nào xóa đi được mảng trời xanh ngắt, mênh
mông, cao vút mất tăm những gợn mây trắng mềm của bầu trời mùa xuân.
Một vùng Khe Sanh, như cái chảo chứa đựng cơn nắng gay gắt miền thung lũng kín gió, lọt thỏm giữa những dãy núi trùng điệp có những ngọn cao trên dưới ngàn mét so với mực nước biển bị cạo
trọc hàng loạt bởi bom đạn thường xuyên cày sới đến tận
lưng đỏ ối, trắng phếu. bạc đầu bao quanh, càng làm tăng thêm cái oi bức của trảng tranh ngút ngàn ùa về hòa nhịp với bầu không khí sôi động nóng bỏng, dồn dập của chiến tranh đang hồi khốc liệt.
Đã hơn năm tiếng đồng
hồ đằng đẵng trôi qua. Cả Tiểu đoàn cấp tập, gọn gàng theo lệnh hành quân khẩn từ bảy giờ sáng, giờ đã quá ngọ...Thế mà cả hơn hai trăm con người vẫn cứ phải xếp hàng theo từng đơn vị phơi ra, đứng ngồi tại chỗ cùng balo súng đạn ngổn ngang trên những tấm "Ghi"
lót tạm của sân bay dã chiến, phả mùi khét lẹt dưới gầm trời hực nóng chờ
Trực thăng của không lực Mỹ đến bốc đi, ném vào vùng có tên gọi rất nhẹ nhàng vô hại " Hạ Lào".
Mồ hôi ứa ra từ mỡ thịt dưới lớp da
cháy nắng đọng thành những giọt nước trong veo, lã chã bám trên
khuôn mặt vô cảm lặng lẽ...Những ánh mắt xa xăm, lo lắng không chú
mục...đợi chờ. Chắc chắn không chỉ tại riêng cái nóng do khí trời mà còn có thêm
sự căng thẳng tinh thần đóng góp vào, đúc kết thành những vết hằn cảm xúc
của người lính trận ở những thời khắc chuẩn bị va chạm
với nỗi chết....
Tiếng xé gió đặc trưng khó nhầm
lẫn từ xa. Những chấm đen như những con nòng nọc nối đuôi nhau nổi bật trên nền trời
chói chan cùng tiếng động cơ gầm rú lớn dần ào tới. Mọi người như bị lôi
khỏi cơn mê, tíu tít bận rộn với chức việc của mình.
Những khối sắt bay UH1D tiếp
đất thành một hàng dọc cách đều. Động cơ thi nhau gầm rú đinh tai cùng những cánh
quạt đồng loạt quay tít khấy trộn xé toác bầu không
khí một cách hung bạo bung gió quất xuống rung chuyển cả
mặt đất, hất tung mọi thứ có thể, làm bụi cát
mù mịt nhám da, sạn cả môi răng.
Cứ bảy người thành toán. Mệnh
lệnh được tuân hành như máy. Không lấy một lời, mọi người lặng
lẽ nối nhau lúp xúp lao tới chui tọt vào bụng từng chiếc trực thăng
đã được chỉ định. Tất cả đánh bệt trên sàn với Balo căng
phềnh trĩu lưng. Súng cầm chắc trong tay như bám chặt vào niềm
tin, níu lấy sự sống của riêng mình.
Một cái chao, thót bụng. Trên
vai, đầu như có ai đó ấn nhẹ ... Tầm mắt dần dâng lên.
Tuyến phòng thủ trải ra những lô cốt chất bằng bao cát rách nát lòi đất xệch
xoạc bên cạnh những dãy giao thông hào uốn lượn cùng chuỗi Công-xẹc-ti-na lùng
nhùng nối nhau ngoằn ngoèo khoanh vùng tạo thành tuyến phòng thủ cho từng
đơn vị. Căn cứ Tiền Phương Nguyễn Huệ nằm gọn dưới tầm mắt...Cả
một vùng Hậu cần rộng lớn hàng cây số giờ chỉ còn như cái sa bàn nho
nhỏ phủ màu đỏ chạch, nổi bật giữa vùng lau sậy ngút ngàn bồng bềnh như sóng. Khu lòng chảo Khe Sanh teo tóp lại, xa dần trước mũi giày bạc phếch bết bụi đất đỏ Trường Sơn.
Cauminhngoc.
Tháng 8/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét