ĂN PHÁO .
Pháo…kích!!!
Tiếng gào thất thanh ngay sau tiếng “ Co…ọc ”. Một âm truyền thật rõ, đanh gọn và khô khốc từ xa xoáy tốc
xuyên thủng bầu không gian không mấy gì yên ả bởi những tiếng ầm ỳ như rên rỉ của bom đạn từ đằng xa vọng lại vây bủa vùng trũng Bastogne (1). Một lòng chảo tử thần hơn vài chục cây số vuông đường chim bay. Nam giáp đường 547... Tây cận ngọn núi có cao độ 246 (hay còn gọi là căn cứ King ) đi chếch về phía Tây Nam là đến dãy Mày Nhà. Bắc giáp bờ Nam sông Bồ, thuộc Quận Nam Hòa Tỉnh Thừa Thiên. Đông giáp núi Hồn Vượn và dãy Sơn Đào. Một khu rừng non, nằm trong dãy Trường Sơn, với thế đất tương đối bằng phẳng, ngọn núi cao nhất chưa quá 100 thước. Trong bản đồ lấy ngọn 68 thước làm chuẩn. Vùng đất núi bao thời yên ả bây giờ trở nên sơ xác tan tác vì bom đạn cày sới, phủ trùm nồng nặc hơi hám của đất, của cỏ cây dập nát, của thuốc nổ đặc
quánh khét lẹt, cộng thêm cái nắng gay gắt đổ lửa của mùa Hè ập xuống, mọi thứ bốc lên cùng hòa quyện om kín mùi đặc trưng của chiến trường sôi động, dai dẳng suốt tháng nay không tan nổi, càng làm tăng thêm sự khốc liệt, thê lương nơi mảnh rừng heo hút này.
Tiếng “ đề-pa ”
thật chắc gọn của loại pháo cối dội đến. Mọi người hiểu là mình đã lọt vào
tầm ngắm. Sự náo động tức thì òa vỡ toàn đơn vị. Bằng mọi cách tất cả như sóc
rừng phóng tuột xuống hố cá nhân đã được đào sẵn nơi vị trí phòng thủ. Với lính
trận. Hố cá nhân là cái nôi ấm áp nhất. Nó như vòng tay người mẹ luôn mở rộng
ôm trọn thân thể đứa con yêu quí vào lòng, che chở khi có dấu hiệu hiểm nguy.
Thời gian như đứng lại, thần kinh căng cứng tột cùng, mạch nhanh... hơi thở phì phò đứt nhịp. Hai tay
bó gối lạnh ngắt cố ép cho sát vách hố! Toàn thân co dúm như muốn
chui tọt, hòa lủi thật sâu vào lòng đất! Muốn biến thành chim bay bổng vào không gian… miệng lảm nhảm không ngớt nguyện cầu... mà đôi tai vẫn luôn cố nghển dõi tiếng quả đạn rơi.
Có thể nói! Không còn giây phút hoảng sợ nào kinh hoàng, khủng khiếp hơn khi phải nằm im nín thở tê dại cả thân xác mà chịu đựng. Mất hẳn khái niệm về thời gian, chỉ còn tồn tại một quãng lặng chờ đón quả đạn vô tri giác, lạnh lùng từ trên cao quất xuống quyết định việc sống-chết cho một con người như thời điểm này.
“ Oành ”!
Một tiếng nổ
nhanh gọn cực lớn! Cực mạnh! Xé toác không gian dưới những tàng lá cây rừng cao
vút! Sự lo sợ căng thẳng bị dồn nén của những người còn sống có cảm tưởng như bùng ra bay vèo theo trận mưa đất, cành cây, miểng đạn rơi rào rào xuống mặt đất
dội lại những âm thanh lạ lẫm trong màn khói bụi xám nhạt xộc mùi thuốc đạn cuồn cuộn
theo sức nổ, lan rộng khắp phòng tuyến, phả mùi hăng hắc đến rợn người.
Sau tiếng nổ! Thần
kinh mọi người như giãn ra. Tàng cây xanh mát còn sót lại cao ngất đính sát với bầu trời
xanh thẳm vẫn dửng dưng đong đưa theo gió rừng…tất cả được đóng khung trên
miệng hố cá nhân…trông thật bình thản, thảnh thơi...
“ Co…ọc ”
Tiếng “
đề-pa” kế tiếp bám đuôi ngay sau tiếng nổ của quả đạn chỉnh tầm vẫn đang còn
rền rĩ chưa dứt.
Cả tuyến phòng thủ nằm trên đỉnh đồi lúc này im
phắc chỉ còn tiếng huýt xé gió cực nhanh, của quả đạn vút xuống dã thẳng vào phòng tuyến. Những tiếng nổ bùng rát rạt chát chúa, hất đất đá, cát bụi văng bay mù mịt. Lời cầu nguyện ngự trị trong tâm
trí dẫu cho cực kỳ mãnh liệt cũng không lấn át được cơn sợ hãi kinh khiếp đang bủa vây trong cái đầu. Cũng không giảm áp được việc toàn thân co dúm mất thở, bụng thắt, co giật…ruột gan, phèo phổi muốn ộc cả ra ngoài, tương ứng với lúc quả
đạn rít gió vụt xuống. Một áp lực vô hình chấn động toàn thân xác,
nghịch chiều với hiện tượng vật lý gia tốc cực đại của vật rơi.
“ Co…oc ” ! “ Co…ọc ” ! “ Co…ọc” …
Toàn thân cứ thắt dúm lại, rồi giãn ra từng chặp tùy theo mỗi khi nghe tiếng xé gió hay tiếng nổ của những quả đạn..
……………………………………………………………………………..
Một
nỗi ám ảnh dai dẳng ăn sâu vào tâm thức con người đến độ mãi một thời gian sau vẫn còn giật mình đánh thót trong giấc ngủ bình yên…vì cứ tưởng nó ở quanh quất đâu đây.
Cauminhngoc. Tháng 9/2012
(1) Bastogne một căn cứ chiến lược nằm ngay dưới chân ngọn 342, chắn ngang trên con đường mang số hiệu 547 trên bản đồ 1/50.000. Khoảng gần giữa, Kể từ lăng Minh Mạng bên bờ Bắc sông Hương đi vào vùng dinh điền A Lưới đã bỏ hoang từ lâu.